Thương lắm chân ngăn ơi
Sau tuốt tuột, tôi lại thương cặp chân ngắn cụm từ mình đến văn bằng, cuộc thế như nở khoa và ngoài tê mưa đang lâm...tao cao chưa đến đơn mét năm mươi. cố nhiên, chiều cao khiêm mất chả nếu như là một thứ chi đấy đáng để kiêu hãnh. mà ô biết bao, nó là một phần trong thế cục tớ, không trung lí vì chưng chi thắng chối vứt. bụng, trui là đơn gác gái lùn.
buổi đầu trui rất gắt gao những li như “em cao bao lăm rỏ ơi?” hoặc em là đơn nấm lùn biết đi... cảm giác như ai đó mỉa mai vì chưng cái sự lùn quá đỗi cụm từ tui. Nỗi mót trớt ngoại ảnh càng khiến cái mặc cảm và phiền muộn trong suốt tui như lắm và nhặt hơn.
tao đã khoảng cụ hạn vận chế đứng phía mép những người lắm kẹp chân dài, đặng thấy tao đừng bị lọt thỏm, nhỏ xíu rất đáng thương tình ấy. đờn bạn tôi cũng “chân ngắn”, nhưng tôi hở là đứa thấp nhất, ông trời ơi quả thật đừng đánh kì tí nè...
Cảm giác rất tội nghiệp sở, đau buốt bởi nếu thẳng tắp tiễn đưa xéo cao gót, tôi như khóc hờn trong suốt bụng bởi vì cái thiếu sót “toan mệnh” hạng tôi.
có nhẽ, tao sẽ sống đồng đỗi mặc cảm hơn là thương bản thân nếu chứ gặp chị, đơn nữ giới bán môn trên dưới trui tình cờ gặp đại hồi trú chân mưa dưới chèo nhà tiêu. Năm 20 tuổi, vẽ vời nạn liên lạc hãy vĩnh viễn chớp béng đôi chân của chị. Chị kiếm nhiều ý định tự sát bởi li sốc đầu thế hệ, sự khổ đau và hết tự ti số, mà lại từ tình ái yêu thương hạng anh, thứ gia đình nhỉ níu chị ở lại.
trớt sang trọng những ngày giông bão nhất cụm từ thế cục, giờ đây chị có dạng mỉm cười rước nhận dã man hạng vị một giản, phải chị không thương tình bản thân tôi thì chị chứ tương xứng đáng đồng những người nhỉ yêu chị. tui như chết lặng buổi nhai chị nói.
tớ mãi lo e, như là con rùa ập trong cái thằn lằn rùa xấu xí, tôi liền phản ứng lại mỗi chập nhiều ai đấy nói béng tui, song giò biết rằng bên ven tôi đương rất lắm người quan tâm, thương xót thương xót tớ. Chân ngắn thì đã biết bao đừng, ít ra tui đang may mắn hơn rất giàu người.
trui nhiều gia ách, nhiều bạn đảng, lắm đơn thân lành lặn. gắng vì sao tôi lại mãi trằn trọc, lo lắng trớt điều đó chẳng... giò ai thương xót tui kè chính bản cơ thể tao, chuẩn xác là chũm, tớ bỗng thấy yêu phẳng cái cặp chân ngắn cụm từ tao, yêu thương tới lạ lùng. trui đã chớ quên từ bỏ mua tặng tui đơn đóa hường xinh xắn nhất, ngắm thật lâu, hít một hơi thiệt sâu và nở một nụ cười thật nặng.
giờ, tui hẵng đủ tự tin sải bước, mở vâng tao hơn và quan yếu hơn trui tang phứt là chính tôi, biết xót thương và đỡ niu những chi tớ nhiều trong cuộc đời nào.
Ý Lan